Có nên nhận lại cha sau khi đã bị bỏ rơi hơn 30 năm?

Năm nay tôi khoảng 32-33 tuổi, đang sinh sống ở Lai Châu. Chắc mọi người sẽ ngạc nhiên vì sao tôi lại nói khoảng tuổi như thế, bởi chính xác, tôi không biết mình được sinh năm nào.

Khoảng 30 năm trước bố mẹ đẻ đã bỏ rơi tôi ở Điện Biên. Mẹ đẻ tôi hiện vẫn sống ở đó, còn bố đẻ tôi thì đang ở Yên Bái. Ngoài tôi ra, bố tôi cũng bỏ rơi thêm 2 đứa em cùng cha khác mẹ với tôi (mỗi đứa 1 mẹ). Tôi được một gia đình người dân tộc ở Điện Biên cứu giúp, đem về làm con nuôi, mặc dù điều kiện của gia đình bố mẹ nuôi tôi lúc ấy cũng rất khó khăn. Bố mẹ đã có 5 người con ruột rồi, thêm tôi thành người thứ 6.

Ảnh minh họa.

Theo lời bố đẻ của tôi thì sau khi bỏ rơi 3 anh em chúng tôi, ông về quê và cũng đã kể với họ hàng ở quê là để lại chúng tôi ở Điện Biên, sau đó ông lên Yên Bái vì hầu hết anh em họ hàng đều chuyển lên Yên Bái làm ăn. Ở đó, ông gặp 1 người mẹ đơn thân đang nuôi 2 con trai, ông bà cùng nhau xây dựng gia đình và sinh sống ở đó.

Sau gần 30 năm, đầu năm nay ông đột nhiên tìm được thông tin của tôi. Ông lên thăm vợ chồng tôi và nói nguyện vọng mong muốn tìm lại con cháu. Ông muốn sau này khi về già thì sẽ sống nương tựa vào vợ chồng tôi vì ông nghĩ rằng ở với con đẻ mới có được tình cảm ruột thịt.

Bố nuôi tôi đã mất một năm nay, tôi đưa bố đẻ xuống Điện Biên gặp gia đình mẹ nuôi tôi. Tôi cũng yêu cầu ông đi gặp 2 em một cách chân thành để xin 2 em tha thứ rồi bố con nhận nhau. Nhưng do quá tổn thương nên 2 em tôi không dễ dàng tha thứ ngay cho ông được. Trước tình thế ấy, tôi hỏi ông chuyện 2 em ông tính thế nào, ông có vẻ buông xuôi nói với tôi rằng: "bọn nó đã như thế thì bố biết làm sao".

Bao nhiêu năm qua, trong lòng tôi luôn nghĩ ông không còn sống, nên cũng chưa nghĩ đến chuyện nếu ông quay lại thì tôi có tha thứ cho ông hay không? Ông xuất hiện khá đột ngột khiến tôi không kịp phản ứng. Tôi thương cho 2 em cùng cha khác mẹ nên mới nghĩ bảo ông hãy tìm cách bù đắp tình cảm cho các em, nhưng hình như với ông 2 em có nhận hay không cũng kệ, chỉ cần tôi nhận ông là đủ.

Thời điểm này, gia đình mẹ nuôi của tôi được giải tỏa 1 ít đất, anh trai tôi có công việc làm ăn ổn định nên bên ngoài nhìn vào gia đình mẹ nuôi tôi có vẻ có điều kiện. Điều này gây trong tôi cảm giác bố đẻ tôi có mục đích khác chọn đúng thời điểm này để lên Yên Bái tìm tôi. Điện Biên với Yên Bái có xa xôi lắm đâu mà gia đình mẹ nuôi tôi từ trước đến giờ không hề chuyển đi đâu, nếu thực lòng ông muốn tìm tôi thì đâu có khó khăn gì. Sao ông lại đợi đến lúc này khi mà gia đình tôi có vẻ khá giả, khi mà bố nuôi tôi vừa mất để tìm đến gặp tôi? Tại sao ông chỉ cố gắng nhận tôi chứ không có sự nhẫn nại để cầu xin sự tha thứ của 2 em tôi? Không lẽ ông cho rằng: ông bỏ rơi chúng tôi là bình thường, ông không sai gì cả?

Tôi nghi ngờ câu chuyện của ông, và thực lòng tôi cũng không biết mình có thể tha thứ cho ông được không? Lý do duy nhất tôi chịu gặp ông chỉ là vì 2 đứa con của tôi chúng có quyền được biết và chúng phải biết về gốc gác của mình. Trước đây, vì không biết nên tôi luôn nghĩ quê cha đất tổ của mình là ở Vĩnh Phúc, nào ngờ khi gặp lại ông, khi đã hơn 30 tuổi tôi mới biết quê nội mình ở Phú Thọ. Bao suy nghĩ mông lung trong đầu chưa được giải tỏa. Tôi không biết nên làm gì đây?/.


Nguồn: Báo VOV